Night

HAVE A NICE DAY!

Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010


Nguyễn Thị Phụng
                             THỜI THANH XUÂN CỦA CHỊ
                     (Trong một số truyện ngắn của Trần Quang Lộc)
Tháng bảy về, trời đất giao hòa nên cái nắng không còn găy gắt, dịu dàng như cô gái vào tuổi soi gương biết làm dáng làm duyên, e lệ len lách mình qua vòm lá xanh nhìn rõ khuôn mặt người thương khi sắp phải chia tay nơi bến đò ngày xưa mẹ tiễn con, vợ tiễn chồng, em tiễn anh…ra trận, xôn xao bãi bờ đến tận cùng nỗi nhớ. Trời nhìn xuống đau đáu xót xa, đất dưới chân trĩu nặng chùng xuống lòng cứ phơi phới nắng xuân. Cuộc chia tay thơm lừng những bông hoa, những sắc màu đất nước dấu yêu thúc giục.Và họ ra đi, dâng hiến trọn vẹn tuổi thanh xuân cho hai chữ độc lập, tự do, thống nhất đất nước. Niềm tự hào luôn nở trên môi kết thành vòng hoa chiến thắng ngát hương dâng Mẹ. Mà trời tròn lắm cũng tự xoay vần san sớt cho người những ấm áp yêu thương bốn mùa, đất sần sùi mộc mạc quây quanh trời năm tháng sẻ chia nỗi niềm đau đáu bấy lâu. Đất là điểm tựa nâng đôi chân nhẹ nhàng cho người xích gần nhau hơn, rồi có nơi đâu xa lắm cũng trở về với đất ấp ủ ngàn đời. Núi rừng xa xôi biết bao nhiêu thác ghềnh con người vượt qua với mục đích thực hiện lí tưởng ” xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” một thời in đậm dấu ấn lịch sử dân tộc Việt Nam anh hùng. Những tác phẩm văn chương dày hàng nghìn trang cũng không bao giờ cạn hết những cảm xúc dâng trào nụ cười và nước mắt, hạnh phúc và khổ đau, hiển hiện và mất mác, những khó khăn gian khổ, những hi sinh thầm lặng anh dũng tự hào! Dẫu biết rằng đất nước lâm nguy toàn dân ra trận, các anh ra trận, các chị ra trận,…rồi ngày hòa bình trở về, tất cả hiện hữu trong từng trang truyện ngắn của Trần Quang Lộc về tuổi thanh xuân các chị vời vợi nỗi niềm thương cảm sâu sắc!